“Chưa bao giờ” – bài hát về nỗi bình yên xót xa! Ca khúc của nhạc sĩ Việt Anh là tiếng thổn thức của lòng người khi đi qua giông bão cuộc đời.
Trong cơn mưa đêm nhẹ như gió
Trôi qua không gian và nguôi lãng dần
Những điều anh chưa nói với em
Hôm chia tay cây vừa trút lá
Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn
Hát gì lên đi đêm quá yên
Giọng ca Thu Phương đầy ẩn ức cất lên gợi cả một trời ký ức, kỷ niệm lần lượt nối gót quay về. Không gian đêm tĩnh mịch, thoảng hơi mưa gợi nỗi buồn. Lời chia tay chưa kịp nói mà người đã vội vã rời xa. Ký ức buồn như còn hiển hiện: cây vừa trút lá, ô cửa vẫn sáng đèn khiến nỗi đau sống lại chân thật. Đêm yên ắng đến đáng sợ, đẩy con người vào tận cùng đơn côi. “Hát gì lên đi đêm quá yên” – một lời khẩn cầu tha thiết. Hát lên, phá tan không gian này, phút giây này. Nói bất cứ điều gì, chỉ cần phá vỡ sự im lặng đang dồn nén. Dẫu chạm vào nỗi đau mà vỡ tan còn hơn lặng lẽ khôn cùng khiến đớn đau đóng băng vô hình.
Có bình yên nào không xót xa
Em nơi đây hay còn đâu đó
Cô đơn xa xưa từ giây phút nào… đến vô cùng
Trôi theo dòng chảy cơn mơ, ký ức chất chứa hạnh phúc lẫn buồn đau đồng loạt thức giấc. “Có bình yên nào không xót xa?” – câu hỏi vang lên nhức nhối, cũng là lời chiêm nghiệm. Để đến ngày an nhiên, bàn chân phải giẫm trên bụi gai ứa máu. Để chạm vào thanh tĩnh, trong lòng ắt phải đi qua bao xa xót trong đời. Khi hát, Thu Phương như tự hỏi mình, hỏi người, câu hỏi mà cũng là lời tự sự. Trong cách ngắt nhịp của chị mang niềm thổn thức. Bình yên vốn chẳng dễ dàng nên hành trình đến với bình yên cần lắm những yêu thương, bao dung, vị tha và đợi chờ. Đợi chờ ngày sóng gió đi qua. Đợi chờ ngày ta biết đối diện, chấp nhận mọi điều nhẹ nhàng nhất.
Em nơi đây hay còn nặng lòng cùng quá khứ? Cô đơn hiện hữu từ bao giờ, từ xa xưa, từ tiền kiếp đến hiện tại, bủa vây đến lúc nào? Cô đơn từ khi có anh, xa anh hay đến bao giờ? Lời chất vấn nhức nhối, nỗi đau trong câu hát như thêm nặng, thêm dài.
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại… từ muôn năm rồi
Thiên đường đã khép nguồn cơn
Từ hôm dòng sông rũ mình
Quên được không những điều… đã bao giờ qua
Quên được mỗi sáng mùa đông
Nhìn ra ngày sương giá mềm
Quên được không những điều ta chưa bao giờ
Sau tất cả, lời hỏi là để trấn an, bởi câu trả lời rất hiển nhiên: “Quên được không những điều ta chưa bao giờ”. Việt Anh hiểu và chạm tới nỗi buồn qua dáng ngồi lặng lẽ trong chiều của Thu Phương lần gặp nhau. Câu hát “Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi” được hoài thai từ hình ảnh đó. Thế nên, “khi trái tim mình vừa ‘chạm’ vào ca khúc, tôi đã không ngăn được nước mắt”, ca sĩ nói.
Người bạn tri kỷ Việt Anh đã thấu hiểu Thu Phương mà nói hộ lòng của một người con gái từng bước qua biết bao thăng trầm cuộc sống. Chưa bao giờcũng là tiếng lòng của nhiều người. Ai cũng đi qua tổn thương, mất mát nhưng đều phải “rũ mình” bỏ lại ngày hôm qua để đón nhận thực tại hôm nay mà trân quý. Chút buồn, chút ưu tư, chút xót xa, luyến tiếc… sống dậy mỗi khi ca khúc vang lên.
Tổng hợp